(Tiếp theo phần 1: Truyền thuyết Hồ Gươm)
Trải dài qua tháng năm
Với biết bao triều đại
Hồ Gươm vẫn sống mãi
Trong tâm trí mỗi người.
Tháp Rùa vẫn còn đó
Cổ kính và rêu phong
Ngày trước hồ xanh trong
Giờ màu canh muống luộc.
Cụ Rùa vẫn sống lâu
Héo hắt như đèn dầu
Ngẫm phận mình đen bạc
Phải nhìn đời bể dâu.
Một thân già lẻ bóng
Giữa cả triệu con người
Bạn Cụ đã lên dzời
Đang chờ ngày tái ngộ.
Nhớ hồi năm Sáu Bảy (1967)
Bạn Cụ trốn không nhanh
Bị mấy gã vây quanh
“Phập” xà beng mà chết!
Di hài trong tủ kính
Mời khách đến tham quan
Ai cũng chỉ tay bàn:
“Chắc thành tinh mới thế!”
Các em rùa đỏ tai
Có tuổi đời ô mai
Được mấy đôi trai gái
Thả vào hồ để…lai.
Chúng chê Cụ đã già
Cướp lấy luôn ngôi nhà
Cậy sức xuân đang máu
Hung hăng cắn…thủng da.
Cụ bơi dạt tới bờ
Rác thải trôi lờ đờ.
Vừa ngóc đầu lên thở
Dân ta đã đứng chờ.
Bao nhiêu là máy ảnh
Có cả cảnh quay phim
Kiệt sức đành nằm im
Mặc dòng đầy nó đẩy.
Cuộc đời là thế đấy
Lúc sống chẳng quan tâm
Đến lúc sắp chầu âm
Lại bao người viết báo…
– Chuột Máy –