Em ra phố cửa nhà trống vắng
Vần thơ quên, trang giấy buồn thiu
Cây đàn nằm trên giá quạnh hiu
Bụi phủ lên đong đầy nỗi nhớ.
Anh thiếu hơi lắm đêm mất ngủ
Con nhớ em khát sữa ti bà.
Gió tháng Mười thỉnh thoảng ghé qua
Chớm sang đông mà sao lạnh thế.
Thiếu tay em buồng như bãi rác
Bày khắp sân đủ loại đồ chơi
Dép với giày mỗi chiếc một nơi
Giường lạnh tanh, màn không ai gấp.
Vắng bóng em anh luôn tất bật
Chăm mỗi con đã thấy mệt nhoài,
Thế mà em gánh cả trên vai
Lo gia đình không lời than thở.
Đợi cuối tuần sao lâu đến vậy
Hai bố con ngóng mẹ về nhà.
Con tươi cười như một nụ hoa
Dành tặng mẹ bao ngày xa cách…
Hà Nội, 20/10/2017
– Chuột Máy –