Mỵ Châu – Trọng Thủy

Thời vua An Dương Vương
Dựng tường thành vững chắc
Nhằm ngăn giặc phương Bắc
Nhưng xây mãi chẳng xong.

Nhà vua cứ nóng lòng
Cho lập đàn cầu tế.
Thần Kim Quy thấy thế
Cưỡi sóng lên giúp Người.

Xây xong Ngài mỉm cười
Ban tặng cho chiếc móng
Bảo nhà vua nhanh chóng
Đế chế ra Nỏ Thần.

Vua mừng rỡ bội phần
Rút iPhone bấm số
Gọi ngay cho Cao Lỗ
Phải chiến luôn và ngay.

Cao Lỗ cứ loay hoay
Về không ra khỏi cửa
Cày quên luôn tắm rửa
Mới xong việc vua giao.

Vua trả lương rất cao
Treo Nỏ gần chỗ ngủ,
Vũ khí này phòng thủ
Trấn giữ thành Cổ Loa.

Lúc bấy giờ Triệu Đà
Đang làm chúa Nam Hải
Cho đội quân bất bại
Kéo sang để chiếm thành.

Chúng bị đánh tan tành
Vì Nỏ Thần không kích.
Chỉ hướng về phía đích
Xâu mỗi phát nghìn tên.

Lính Âu Lạc xông lên
Triệu Đà chạy mất dép.
An Dương Vương thu phép
Về thành truyền khao quân.

Thấy tiến đánh mấy lần
Đều hao binh tổn tướng,
Triệu Đà vào trong trướng
Sai con sang cầu hòa.

Trọng Thủy vâng lệnh cha
Vào salon nhuộm tóc
Lột hết mụn trứng cóc
Thẩm mỹ giống trai Hàn.

Vua đang ngồi nghị bàn
Nghe tin có sứ giả
Lòng thấy hơi là lạ
Bèn ban lệnh thiết triều.

Trọng Thủy chém hơi nhiều
Xin cầu hôn công chúa
Kèm theo nhiều lời hứa
Hai nhà kết liên minh.

Dương Vương thấy hợp tình
Bèn gật đầu đồng ý.
Chẳng cần suy nghĩ kỹ
Gả con là Mỵ Châu.

Kể từ lúc cưới nhau
Trọng Thủy luôn dò hỏi
Để nghe Mỵ Châu nói
Về bí mật Nỏ Thần.

Nắm phần thắng mười phần
Trọng Thủy xin về nước
Thăm cha, thăm tổ quốc
Kể hết cho Triệu Đà.

Hắn ta cười khà khà
Sai người làm lẫy giả.
Tàu nổi danh thiên hạ
Về khoản copy này.

Thấy Trọng Thủy về ngay
Nhà vua đãi thịt chó,
Mỵ Châu cùng ngồi đó
Cả hai người đều say.

Trọng Thủy liền nhanh tay
Lẻn vào phòng thay lẫy.
Móng Rùa Thần vẫn đấy
Nhưng hàng Hồ Cẩm Đào.

Men tình đang ngọt ngào
Mỵ Châu hỏi Trọng Thủy:
“Chàng có chi lo nghĩ
Mà bồn chồn chẳng yên?!”

Với vẻ mặt ưu phiền
Trọng Thủy ngồi tâm sự:
“Cha lệnh về trấn giữ
Ở phương Bắc xa xôi…”

“Ngày mai phải đi rồi
Chia mỗi người mỗi ngả.
Nếu chẳng may giặc giã
Biết tìm nàng nơi đâu?!”

Mỵ Châu mặt âu sầu:
“Thiếp mang áo lông ngỗng
Nếu trong thành dậy sóng
Chàng theo dấu lông tìm”.

Truyện cổ giống như phim
Trọng Thủy về Nam Hải
Nơi Triệu Đà mong mãi
Nhận móng Thần Kim Quy.

Sau bao tháng nghĩ suy
Triệu Đà đánh Âu Lạc.
An Dương Vương kinh ngạc
Nhưng cậy có Nỏ Thần.

Đợi giặc kéo sát gần
Mới mang Nỏ ra bắn
Giặc chẳng cần lá chắn
Thừa thế xông phá thành.

Rồi Cổ Loa tan tành
Vua lên ngựa chạy thoát
Kéo Mỵ Châu theo sát
Thẳng về núi Dạ Sơn.

Quân giặc tiến sát hơn
An Dương Vương xuống ngựa
Chẳng còn đường chọn lựa
Cầu khấn Thần Kim Quy.

Thần Kim Quy uy nghi
Dõng dạc cho vua thấy:
“Giặc sau nhà vua đấy!”
Rồi quay mình biến đi.

Vua đã hiểu chuyện gì
Đau lòng rút gươm chém.
Chỉ một đường sắc lẹm
Xa lìa đời Mỵ Châu.

Chẳng biết phải đi đâu
Vua bèn nhảy xuống biển.
Rùa Thần liền xuất hiện
Rẽ nước để đưa Người.

Triệu Đà nhoẻn nụ cười
Ngả mình trên ngai tựa,
Trọng Thủy thì cưỡi ngựa
Lên đường tìm MỵChâu.

Lông ngỗng rải đến đâu
Vó ngựa tung theo đó.
Xác vợ nằm trên cỏ
Nhan sắc đã phai mờ.

Trọng Thủy mặt thẫn thờ
Mang thi hài về viếng
Rồi lao đầu xuống giếng
Trọn nghĩa tình phu quân.

Khi Mỵ Châu lìa trần
Máu nàng chảy xuống biển
Trai ăn vào xuất hiện
Những viên ngọc sáng ngời.

Theo lời kể ngàn đời
Lấy nước giếng Trọng Thủy
Rửa ngọc trai thật kỹ
Sẽ thấy sáng vô cùng..

– Chuột Máy –

Viết một bình luận