Giặc Minh xưa kéo sang
Khiến của nhà tan hoang
Máu đổ dân ta khổ
Nghênh ngang chúng đốt làng.
Hàng trăm người bị giết.
Hàng vạn người phanh thây
Dù béo hay là gầy
Giàu nghèo rồi cũng chết.
Đức Long Quân thấy hết.
Cho Lê Lợi mượn gươm
Chém gió phát nát bươm
Vãi linh hồn lũ giặc.
Chúng lui về đất Bắc.
Ta chiếm lại trời Nam
Ai cũng chắc tay làm
Dựng xây triều đại mới.
Một lần thấy thảnh thơi
Vua cưỡi thuyền đi chơi
Thấy Cụ Rùa đang bơi
Cụ nói liền một hơi:
“Giặc đã bị tả tơi
Vua Lê nên nghỉ ngơi
Trả Long Quân kiếm thôi!”
Cụ Rùa chửa dứt nhời
Vua rút kiếm sáng ngời
Chẳng một chút rối bời
Trả kiếm lại đất trời
Rồi định nói đôi lời
Cụ ngậm kiếm đi rồi
Thành truyền thuyết ngàn đời.
Kể từ câu chuyện ấy
Hồ lấy tên Hồ Gươm
Dựng Tháp Rùa tinh tươm
Hiền hòa in mặt nước.
Hà Nội, 10/03/2011
– Chuột Máy – (Đọc tiếp phần 2: Cụ Rùa)